23 tháng 6, 2009

BUỒN?

Nguyễn Công Trứ đâu cho mình là Phật tử
Mà nhiều lúc buồn vẫn ước hoá cây thông.
Thế mới biết ánh nhiệm màu Phật pháp
Hoá giải buồn vui cứu độ chốn nhân gian
.


Buồn có phải là nữa vui trong cuộc sống,
Hà cớ sao buồn đến với ta chi?
Thì thôi nhé hãy làm thơ cùng ta nhé!
Buồn trong đời vui, mà chẳng biết buồn chi.
Thân thì vậy cứ mong vui cho đỡ mệt.
Đâu biết tình buồn cho thân mệt lắm buồn ơi!
Trong rét lạnh tiếng thông reo gió thổi.
Vẫn hiên ngang thông đứng vững trên đồi.
Khi nguyện ước tránh kiếp người thường bội bạc.
Làm cây thông cho tri giác thảnh thơi vui.
Chia tay nhé đừng để buồn vương trên ánh mắt,
Khi ta nghĩ về mùa xuân mang tâm hồn Di Lặc
Không gì cả, không buồn, không vui, không tất cả...
Hãy quên đi cho hơi thở hít vào,
Thở phào ra, cuốn phăng xả bỏ...
Chẳng tiếc chẳng thương, cũng chẳng ước mong gì.
Cho tất cả, chỉ biết cho tất cả...
Đừng cầu mong, đừng thương tiếc luyến lưu gì.
Hỏi lúc ấy chẳng biết buồn còn ở lại,
Để cùng ta thong thả viết thơ chơi?
Thế mới biết buồn vui thường bội bạc.
Hay trêu ngươi cho thân khổ bởi mong vui.
Chia tay nhé hỡi nỗi buồn... vui ... nhé.
Cho lãng du vào trong gió thổi vi vu...
VIỄN THI CƯ SĨ



Ų